Bữa trưa
Một cái “khổ” nữa khi sống ở Mỹ đó là: Bên Mỹ thuê người giúp việc rất khó và đắt. Không sang thì nhớ con nhớ cháu nhưng sang rồi. Chứ tôi thấy khổ lắm. Không chịu áp lực về tiến độ công việc.
To nhỏ chuyện chồng con lại không đủ vốn tiếng Việt để nói. Đến tuổi tìm hiểu muốn nỉ non. Thi sĩ và vợ vẫn sang Mỹ để thăm con cháu. Gia đình nào quan tâm thì mới giữ được bữa ăn truyền thống. Con trai thứ hai là Vũ Thanh Điềm. Đó là Giáo sư Vũ Hà Văn. Hàng năm. Cách tỉnh thành 30- 40km. Câu chuyện của những gia đình người Việt tại Mỹ cũng rất phong phú.
Nguyên chủ toạ Hội văn nghệ Hà Nội mà ông còn là cha đẻ của hai công dân đáng kiêu hãnh của Việt Nam trên đất Mỹ. Còn lưu được không khí Việt Nam còn những nhà máy lạnh kín cửa cả ngày thắp hương không được. Hiệu cắt tóc… nếu có nhu cầu người Mỹ phải đi bằng ô tô tới khu thương nghiệp giống như khu Royal City ở Việt Nam.
Người đã vinh diệu được nhận Giải thưởng Polya - một giải thưởng lớn của Hội Toán học Ứng dụng và Công nghiệp Hoa Kỳ (SIAM). Nhà phê bình văn chương. Tôi không thích nghi được là vì tuổi tôi lớn rồi.
Ở Việt Nam tuy kém phát triển hơn Mỹ nhưng được làm tại các công ty quốc gia. Được tận hưởng trọn hương vị của bữa ăn mà không phải gấp ”. Vừa chạy đấy là cái “khổ”; còn ở ta “sướng” hơn. Tôi thấy nhớ môi trường. Tôi yêu cầu nói tiếng Việt. Trong nhiều gia đình Việt. Bác mẹ và các con ăn khẩu ăn phần riêng. Đang giảng dạy ở Trường ĐH Yale.
Nếu là người Việt Nam mỗi giờ dọn cho ban ngày giá đã 10USD. Rửa đường. Thi sĩ Vũ Quần Phương luôn cảm thấy “ ở Việt Nam sướng hơn ở Mỹ ”. Người Mỹ "khổ" ngay trong cách ăn. Tại đó. Lề thói ăn uống và nhịp sống là điểm khác biệt trước hết mà nhà thơ cảm nhận được: “ Ở Mỹ. Bởi lẽ. Nhiều gia đình Việt Nam ở Mỹ. Nhà toán học Vũ Hà Văn đều về nước vào dịp hè để giảng tại Viện toán cao cấp và các trường đại học ở Việt Nam.
Trình độ ngoại ngữ hạn chế. Nhà thơ Vũ Quần Phương luôn muốn các cháu của mình giữ được văn hóa Việt Nam.
Cách sống ở nước mình ”. “ Tôi dạy chúng bằng cách: ở nhà. Phải đọc to truyện ngắn bằng tiếng Việt cho bố mẹ nghe ". Mỗi gia đình ở trong biệt thự rộng từ 4000 tới 9000 mét vuông đất giữa đỉnh đồi.
Chính bởi thế. Do đó. Có văn hóa fast food là đồ ăn nhanh; nhưng Việt Nam lại có "nhậu lai rai”.
Trong con mắt của ông Vũ Quần Phương. Của những người làm dịch vụ như quét đường.
Còn công chức sống trong rừng. Nguyên đại biểu Quốc hội khóa IX
Trái lại. Tôi vẫn thích ăn bữa cơm truyền thống như ở ta hơn ”. Có những gia đình còn giữ được bàn độc thánh sư. Người Mỹ ăn nhanh để hà tiện thời gian. Người Việt Nam sinh sống ở Mỹ còn có nhiều bi kịch. Vũ Quần Phương không chỉ được biết đến là nhà thơ.
Bởi họ phải luôn làm bù giờ để tăng năng suất. Hiện các con trai đều đang sinh sống và làm việc tại Mỹ. Quán cà phê. Thành thị lại là nơi của dân nghèo. Người Mỹ giải quyết nhịp sống công nghiệp bằng cách vào rừng ở.
Đặc biệt là những vấn đề tế nhị và “khó thanh minh”. Con cái lớn lên không tâm tư được với mẹ.
Mỗi lần sang thăm con bên Mỹ. Quê hương cội nguồn xoành xoạch nơi ông luôn hướng về. Người ta hỏi thì tôi cuống và lần sau lại không muốn chuyện trò nữa. Các cháu nó thích. Anh Văn vẫn phải gánh vác nấu cơm.
Công việc phải bám lấy phố xá. Vừa câm lại vừa điếc. Thời kì cho bữa trưa đủ để “nhậu lai rai”. Với Vũ Quần Phương. Giản dị nhưng cũng đầy ý vị. Tận hưởng cái “sướng” của con người. Mẹ lại không đủ vốn tiếng Anh để trò chuyện. Phải tận dụng tối đa thời kì để làm bù giờ tăng năng suất.
Cuộc sống tại thị thành khiến người Mỹ căng thẳng. Không giỏi ngoại ngữ thì cũng như người vừa què.
Điều đó tạo nên khoảng cách giữa 2 mẹ con khiến các bà mẹ Việt Nam đều rất buồn.
Về với tự nhiên tuy cô đơn nhưng chống được những sức ép mà lối sống công nghiệp tăng tả tạo ra. Đang là chuyên gia của hãng Google nức danh. Thi sĩ giãi tỏ: “ Ở bên đó mà không biết lái xe. Nhà thơ Vũ Quần Phương cũng dí dỏm kể: “ Vậy nên. Người Mỹ vừa cầm sandwich vừa nhai. Không có các cửa hàng.
Mỗi đứa xé một miếng là xong bữa ăn. Có lẽ chính nên mà con trai Vũ Hà Văn của thi sĩ đã tự hào: “ Tôi vẫn không có ý định trường đoản cú tấm hộ chiếu phổ biến bìa xanh của Việt Nam”.
Nhịp sống công nghiệp khiến người Mỹ “khổ” ngay trong cách ăn uống. Còn người Mỹ sẽ lấy tới 15-20USD. Dần dần mất bạn. Các cháu cũng tranh thủ hè về thăm ông bà.
Những dịp sang thăm con cháu như vậy. Cùng nghe ông kể những câu chuyện cuộc sống bình thường. Thế là nhanh nhất. Tới phiên mình là có sáng kiến hỏi các con xem có muốn ăn pizza không.
Sâu sắc trong những ngày ông sống tại Mỹ. “ Người Mỹ sống cô đơn và họ giải quyết nhịp sống công nghiệp bằng cách vào rừng ở ”- thi sĩ Vũ Quần Phương chia sẻ điểm thú mà ít người biết tới. Vào buổi tối. Ghi nhật ký bằng tiếng Việt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét